2. Không hiểu tại sao tôi biết chắc rằng căn phòng này là nơi từng có rất nhiều trẻ con. Có thể là một trung tâm giữ trẻ. Cũng có thể chúng chỉ là những đứa concủa bà tạ Vàmột cảm giác kinh hoàng đột nhiên kéo đến khiến tôi rùng mì nh khi nghĩ rằng tất cả những đứa trẻ từng ở đây đã chết từ lâu, lâu lắm. Tại sao tôi có cảm giác đó, tôi không biết. Rồi tôi cởi đôi giầy nặng nề ra và nằm xuống. Suốt từ sáng đến giờ mới được ngả lưng lần đầu tiên, tôi cảm thấyvô cùng khoankhoái. Mộtluồng hơi lạnh ở đâu chợt đến khiến tôi vội vàng kéo cái mền dầy lên tậncổ. Tôi không tắt nếnvì không hiểu saotôi không dám nhắm mắt, sợ mình ngủ thiếp đị Tôi nhìn chòng chọc lêntrần nhà, tưởng tượng đó là một bức tranh đồng quệ Không hiểu tại sao tôi có cảm tưởng là tất cả đồ đạc trong căn phòng này đều có những đôi mắt bí mật đang theo dõinhất cử nhất động của tôi.Ý nghĩ này khiến tôi nổi gai ốc. Tôi cố lắng tai nghetiếng sóng biển rì rào từ mộtnơi thật xa vọng lại, như từ một thế giới khác. Rồi trong sự yên lặng nặng nề đó, tôichợt nghe những tiếng chuông leng tengnho nhỏ, tiếng kêu của loạichuông được treo trên những cây Giáng Sinh. Tiếng chuông nghe thật rõ, ngay trong phòng. Tôi tung mền ngồi bật dậy, nhảyxuống giường điquanh phòng lắng nghe xem tiếng chuông phát xuất từ đâu. Cuối cùng, tôi đứng lại trước một tủchén cao không khóa, không ngăn và trống rỗng. Dưới đáy tủ, quaánh nến bập bùng, tôi nhìn thấy một cái chuông nhỏlấp lánh. Cái chuông nằm yên và những tiếng leng keng không còn nữa. Nhưng rõrệt trước đó nó đã kêu. Tôi mở tủ lượm cái chuông nhỏ lên, cầm trongtay lắc nhẹ"leng teng leng teng". Đây đúng là một món đồ chơi của trẻ con và căn phòng này đúng là căn phòng của trẻ con như tôi nghĩ. Tôi cầm cái chuông tới ngồi trên mộtcái bàn nhỏ, cái bàn của trẻ con, đối diện tủ chén và nhìn vào tủ suy nghĩ. Độtnhiên tôi thấy có hai ánh mắt long lanh của một con chuột lắtxuất hiện từ một cái lỗ nhỏ sau lưngtủ. Tôi thở dài nhẹ nhõm,không ngờ mình có thể tìm ra nguyên nhâncủa tiếng chuông rung một cách lẹ làng như thế. Trong khi tôi ngồi yên theo dõi, con chuột nhỏ từ từ bò ra cửa tủ, chạy ra ngoài. Tôi la lên:"Ê, ông bạn, đi đâu vậy?"trước khi đứng lên rượttheo nó. Khi tới một góc phòng, conchuột nhỏ biến mất và tôi thấy mìnhđang đứng trước một cái cửa mà từxa tôi không thấy. Hơi ngạc nhiên, tôi đưa tay lên gõ. Từ phiá sau cánh cửa, một giọng nói thật cao, thật mỏng như tiếng gió vang lên"cứ vào tự nhiên". Tôi đẩy cửa bước vào và dướiánh trăng lọt qua khung cửa sổ, tôi thấy một người đànông đang đứngsững nhìn thẳng vào mặt tôi. Tôi giật mình lui lại. Người đànông cũnglui lại cùng một lúc. Tới lúc đó tôi mớibiết mình đang nhìn vào một tấm gương lớn. Sau cơnhoảng hốt, tôi quay nhìn cái mà tôi muốn thấy. Đólà người đàn bà to béo. Bà ta đang nằm trên một cái giường rộng, hai bàntay chuối mắn đang m&a circ;n mê cáimền. Đôi mắt bà ta nhìn tôi trừng trừng khiến tôi cảm thấy toàn thân lạnh toát. Tôi liếc nhìn sang bên cạnh và thấy một thanh gỗ lớn, dài khoảng hơn một thước, có lẽ là cây chặn cửa. Không hiểu sao, tôi cầm thanh gỗ lên và cảm thấy tự tin hơn. Ít nhất tôi cũng có vũ khí trong tay. Rồi tôi liếc nhìn lại phía người đàn bà. Bà ta đang chờn vờnngồi dậy với một khuôn mặt hoàn toàn thay đổi. Mái tóc dính đầy đất cát của bàta rũ rượi một cách ghê rợn, đôi mắt bà đỏ rực như mắt chó rừng trong đêm tối, đôi môi nhỏ của bà hoàn toàn biến mất trong cái lỗ miệng đen ngòm, thay thế bằngmột cái lưỡi đỏ lòm giữa những cái răng nanh nhọn hoắt. Từ cái lỗ miệngkhủng khiếp đó, những tiếng cười ằng ặc nhưngười bị bóp cổ vọngra. Bây giờ người đàn bà đã ngồi dậy, đôi mắt đỏ ngầu của bà ta nhìn tôi nửa như chế diễu nửa như thèm thuồng. Rồi cái khối thịt khổng lồvàtròn trịa đó bước xuống đất và lần đầu tiêntôi nhận thấy đôi chân bà ta không chạm đất, rồi như một tráibanh bằng hơi sương, người đàn bàvới khuôn mặt ma quái từ từ lăn tới chỗtôi đứng trong khi cái lưỡi đỏ hỏn dài chừng hai tấc của bà ta thèra thụt vào. Phản ứng của tôi là giơ thanh gỗ lênđập xuống khối sương ma quái đó. Tôi đập liên hồi tới khi người đàn bà gục xuống không cựa quậy. Khi những tiếng động tắt hẳn, dù tôi còn cảm thấy nhịp cổ tay bà ta đập nhẹkhi cúi xuống kiểm soát, tôi bước thẳng tới cánh cửa thứ nhì trong phòng, đối diện với cánh cửa màtôi bước vào. Một tấm bảng nhỏ"cửa vườn" viết bằng nét chữ trẻ con nguệch ngoạc được dán ở phía trên. Tôi đẩy bung cánh cửa vườn này ra và nhìn vào một khu vườn như bị bỏ hoang từ hàng chục năm qua với những đám cỏ hoang cao bằng đầu người nằm sau một khoảng sân trống chừng mười, mười lăm thước. Suy nghĩ tronggiây lát, tôi quay trở vào nhắc người đàn bà to béo lên, và điều khiến tôi ngạc nhiên là bà ta không nặng hơn một đứa bé. Tuy nhiên vì cái khối lượng thân hình khổng lồ của bà, phải vất vả lắm tôi mớilôi được bà ta qua khỏi những đám cỏ hoang rậm rạp nằm giữa những hàng cây khô tới tận cuối vườn. Trong khoảng haitiếng đồng hồ sau đó, tôi liên tục ghim mũi cuốc xuống đất để tạo cho bà ta một nấm mồ rộng rãi, ít nhất cũng bằng cái giường của bà ta. Cuối cùng,tôi xoa hai bàntay một cách thỏa mãn. Dưới ánhtrăng, một cái hố rộng bằng cái giường, sâu khoảng một thước rưỡi đã hoàntất. Ném cái cuốcvà cái xẻng lên mặt đất, tôi leo lên miệng hố, nhưng hai chân tôi như bị gắn chặt xuống nấm mộ mà tôi mới đào. Trong cơn hoảng hốt, tôi liếc nhìn xác người đàn bà to béo và có cảm tưởng như bà ta đang cựa quậy. Nhưng không, đó chỉ là mộtcơn gió khiến tà áo của bà bay lên nhè nhẹ.Cuối cùng, với một nỗ lựcphi thường, có lẽ vì quá mệt mỏi, tôi cũng leo lên được mặt đất và ngồi thở dốc.
3. Rồi tôi lăn xác người đàn bà to béo đó xuốngngôi mộ mới và lấy xẻng lấp đất lên. Khi công việc kết thúc, dướiánh trăng vằng vặc, tôi liếc nhìn đồng hồ và thấy mớigần ba giờ sáng. Đứng nhìn ngôi mộ mới giữa lớp cỏ cao, tôi xoa tay mộtcách hài lòng trước khi lững thững bước vào nhà.Chui qua cánh cửa với hai chữ"cửa vườn", tôi vô cùng kinh ngạc khi thấy mình đang đứng giữa một căn phòng với saù ngọn nến còn cháy sáng. Phòng ngủ của tôi chứ không phải căn phòng của người đàn bà tobéo! Tôi lắc đầu mấy cái xem mình mơ hay tỉnh. Khô ;ng, tôi hoàn toàn tỉnh táo! Tôi bước trở lại trước cánh"cửa vườn" thì không còn thấy tấm bảng "cửa vườn" đâu nữa! Tôi chăm chú nhìn cánh cửa và nhận thấy đó chính là cánh cửa mở vào phòng người đàn bà. Có thể nào sau khi làm việc mệtmỏi, tôi đã mở cánh "cửa vườn" vào phòng bà ta rồi mở cánh cửa thông sang phòng của tôi mà không nhớ? Thật là vô lý vìtôi hoàn toàn tỉnh táo.Không biết vì lý do nào thúc đẩy, tôi đưa tay lên gõ cửa mấy cái và giật bắn mình khi từ phía sau cánh cửa im lìm, một giọng nói thật cao, thật mỏng như tiếng gió vang lên "cứ vào tự nhiên". Không tin ở tai mình, tôi xô cửa nhìnvào - lần này tôi không bước vào. Căn phòng và cái giường hoàn toàntrống rỗng. Nhiều khi quá mỏimệt bạn có thể không kiểm soát được cả thính giác của chính bạn nữa! Tôi trở lại ngồi trên cái bàn nhỏ đối diện với tủ chén. Tôi không nhớ là đã bỏ cái chuông nhỏ mà tôi lấy ra từ tủ chén ở đâu. Đột nhiên tôi lại nghenhững tiếng leng keng nho nhỏ khiến tôi nổi gai ốc. Nhìn kỹ vào cái tủ chén trống rỗng với hai cánh cửa mở toang, tôithấy con chuột lắt đang đùa giỡn với cái chuông nhỏ. Không hiểu sao một cơn giận bất thần chợt đến với tôi. Tôi rút một chiếc giầy liệng vào con chuột nhưng chiếc giầy bị cửa tủ chăn lại, rơi xuống. Tuy nhiên con chuột nhỏcũng giật mình bỏ cái chuông, chạy tụt vào một cái lỗ sau lưng tủ. Tôi bước tới cửa tủ, cúi xuống lượm cái chuông nhỏlên bỏ vào túi. Tôi quyết định phải rời khỏi căn nhà ma quái này ngay dùkhông biết đườngvà dù trời còn tối. Sau khi cột giày, tôi cầm theo một cây nến, mở cửa bước ra. Cố nhớ lại những hành lang nhỏ mà người đàn bà to béo đưa tôi đi qua trên đường tới phòng ngủ, tôi đi quanh quất một hồi trong căn nhà lạ và thấy mình trở lại trước căn phòng ngủ với năm ngọn đèn cầy cháy sáng! Một ý nghĩ chợt đến với tôi"hay là mình mở cánh cửa ăn thông sang phòng ngủ của ngườiđàn bà rồi đira vườn. Từ ngoài vườn, mìnhchỉ việc đi quanh nhà là ra tới phía trước. Từ đó mình có thể bước ra đường một cách dễ dàng". Nghĩ như vậy, tôi bướctới đẩy cánh cửa ăn thông sang căn phòng người đàn bà. Trước sự ngạc nhiên của tôi, trước mắt tôi là cánh vườn hoang mà tôi đã lôi xác người đàn bà ra trước đó. Căn phòng ngủ của bà ta hoàn toàn biến mất như chưabao giờ hiện diện trên trái đất! Trong khi tôi còn đang ngỡ ngàng chưa biếtcó nên bước rahay không thì từ phía cuối vườn, nơi tôi mới chôn người đàn bà to béo, tôi thấy như cómột cái gì lay động giữa đám cỏ cao. Định thần nhìn kỹ, tôi thấy những đầu ngọn cỏ khởi sự chuyển động và tiến lần về phía ngôi nhà như bị một cơn gió thổi thật chậm. Khi những đầu ngọncỏ ngưng chuyển động, từ trong đám cỏ cao vút, người đàn bà to béo xuất hiện, bước vào khoảng sân trống. Đôi mắt bà ta vẫn đỏ ngầu và bây giờ đầy vẻ giận dữ. Cái miệng bàta chỉ còn là một hàm răng nhọn hoắt trắng nhởn đang nhe ra. Bà ta lướt về phía tôi như lăntrên bánh xe. Tôi hoảng hốt đóng sập cánh cửa lại, lao mình chạy quanh những hành lang tăm tối, đầu bị những kèo nhà đậptrúng bôm bốp.Có lúc tôi ngã xuống nhưng lại cố đứng ngay dậy,tiếp tục trốn chạy. Cuối cùng tôi thấy mình đang chạy trên đường hướng về biển cả. Tới bờ biển, lúc này không còn mộtngọn gió, không còn mộtlượn sóng,tôi vục hai tay xuống làn nước biển lạnh buốt rồi đổ lên đầu, lên mặt. Chất muối khiến tôi nhăn mặt khi cảm thấy rát ở trên đầu, và hơi nước lạnh khiến tôinhư khoẻ lại. Ngồi thởmột lúc trên bãi biển vắng tanh, tôi đứng dậy loạng choạng bước lên mặt đường nhìn về phía ngôi nhà quái gở. Bây giờ tôi mới nhận ra những nét ma quái dễ sợ của căn nhà, cũng vẫn với ánh đèn hiu hắt tỏa ra. Nếutôi đã có cảm giác này vào buổitối, có lẽ tôi đã không tìm đến đó. Lúc đó tôi nghĩ rằng có thể những gì vừa xẩy ra chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng, nhưng khi sờ vàonhững cụcu trên đầu, tôi biết rằng mình vẫn tỉnh táo và những gì xẩy ra là sự thật. Ngay cả bây giờ, nhiềukhi tôi muốnnghĩ rằng đó chỉ là mộtcơn ác mộng, nhưng không, tất cả những gì tôi vừa kể lại hoàn toànlà sự thật, cũng thật như cái chuôngnhỏmà tôi vẫn để trên bàn viết của tôi. Hết.